0h một buổi tối cuối năm 2018, chạy xong cuốc xe cuối cùng, anh Sơn hối hả trở lại bệnh viện. Khi ấy, Thuỳ Lâm (8 tuổi) đã phẫu thuật mở toàn bộ nội khí quản nhưng vẫn gắng gượng nói chuyện. Mãi đến lúc người bố ngồi cạnh, nắn đôi tay đã cứng đơ, cô bé mới từ từ hỏi:
– Bố thương con chứ?, nước mắt chảy thành hàng dài.
Đó là những lần cuối cùng Lâm còn có thể nói với bố. Một câu hỏi dự báo cho một điềm không lành.
2 năm sau đó, cơ thể cô bé liệt dần, trí óc lúc nhớ lúc quên, sự sống đã hoàn toàn phụ thuộc máy móc. Bác sĩ liên tục nói với gia đình rằng đã hết hi vọng, cô bé sẽ chết dần. Nhưng anh Sơn thì chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.
“Những bệnh nhân phẫu thuật cùng con đã cai được máy thở, Thuỳ Lâm thì không. Tôi cứ chờ 10 tiếng, 20 tiếng, 1 tuần, 1 tháng, và rồi 4 năm… con vẫn nằm đó, chưa bao giờ có thể trở lại” – anh Sơn nghẹn ngào.